Saturday, December 24, 2011

Đêm nay hoà bình - nơi kia còn có hoà bình

Hôm 23 tháng 12 đi đón người bạn đồng nghiệp từ Iraq trở về Hoa Kỳ.  Đây là đơn vị cuối cùng rời khỏi Iraq theo lệnh rút quân của  tổng thống Obama giúp binh lính kịp sum họp gia đình trong mùa Noel.  Kent là  lính trừ bị văn phòng hỗ trợ kỹ thuật, chỉ  nhập ngũ khi cần thiết.  Tuy nhiên cuộc chiến Iraq kéo dài nhiều năm, thiếu hụt quân số cho mặt trận Afghanistan nên Kent thường bị  điều quân liên miên.

Đi đón Kent có Paul, Steve và tôi -  4 người làm chung một tổ đã nhiều năm.   Kent gặp chúng tôi, cười rạng rỡ, mắt bừng sáng:  - Xong rồi, kết thúc rồi (it’s all over!)

Rủ nhau vào quán bia microbrew, quây quần bên lò sưởi, chúng tôi chúc mừng Kent dù gởi đi Iraq nhiều lần nhưng vẫn bình an trở về.  Khi hỏi anh, ngày đơn vị rút đi, người dân Iraq có tới cám ơn, đưa tiễn?

Anh cười mỉa, buồn buồn trả lời: - Bên cạnh lật đổ chính quyền Sadam, chúng ta làm được điều gì ở Iraq để họ cám ơn? Đơn vị lặng lẽ rút đi trong đêm, ngay cả quân Iraq đóng gần đó cũng không biết trước, vì quân đội (Hoa Kỳ) sợ phiến quân phục kích dọc đường.  Chúng ta (quân đội Hoa Kỳ) âm thầm đến tấn công Iraq bằng những máy bay tàng hình và cũng rút lui âm thầm như những máy bay tàng hình.

Paul hỏi Kent:  - Tuyên chiến với Iraq mà đất nước chúng ta tiêu đi mấy ngàn mạng người (Hoa Kỳ),  mấy chục ngàn bị thương, một ngàn tỷ (USD) để được cái gì?

Kent: - để được một đất nước Iraq có hơn trăm ngàn người chết, chia năm, xẻ bảy, hạ tầng cơ sở tan tành, chém giết lẫn nhau, không biết bao giờ mới thôi chết chóc tang thương.

Steve:  - Trong thời gian bạn qua Iraq đợt cuối cùng, tiểu bang mình lâm vào khủng hoảng tài chánh.  Thống đốc đã 3 đợt cắt giảm ngân sách.  Sa thải nhiều công nhân viên, chấm dứt chương trình tài trợ bảo hiểm sức khoẻ cho 60 ngàn người nghèo (trong một tiểu bang vài triệu người).  Cắt giảm trợ cấp người già cùng nhiều chương trình giáo dục, giao thông, huấn nghệ khác.

Kent:  - Theo dõi tin tức mình có biết.  Không phải riêng tiểu bang mình mà toàn liên bang đều như thế.  Thống kê cho biết số người sống trong nghèo khó cao nhất từ xưa đến giờ!

Paul: - Ước chi ngày ấy Gore thắng Bush thì có lẽ chúng ta không chảy máu nhân lực và tài lực như thế. Tính theo lá phiếu thì Gore thắng Bush nhưng tại nước ta tuy dân chủ nhưng nhiều phiếu không có nghĩa luôn luôn thắng ( nhiều điểm của cử  tri đoàn mới thắng.)

Steve: - Không biết sau này chúng ta có thêm tổng thống nào huy động tấn công đất nước khác với lý do rất mù mờ không nhỉ?  Chắc lãnh đạo tương lai cũng học đuợc bài học Iraq.

Paul: - Cuộc chiến Vietnam còn khốc liệt khiếp đảm hơn nhiều lần.  Chúng ta hầu hết đều cho đó là một lỗi lầm vô cùng lớn, có nguy cơ làm khủng hoảng, tê liệt (Hoa Kỳ) nếu không giải quyết kịp thời.  Nhưng rồi lãnh đạo chúng ta có học thuộc bài?

Tôi:  - Chúng ta hãy nói chuyện hiện tại, mừng cho Kent  bình yên trở về, vài tuần nữa lại vào làm chung với chúng ta.  Hãy cùng chúc mừng (cheer)!

Mọi người:  cùng vui nào (cheer)!

Kent:  - Về lại nhà là hạnh phúc lắm các bạn à.  Tuy nhiên mấy ngày qua, trên đường trung chuyển, nghe tìn Baghdad đánh bom cảm tử 5, 6 vụ trong một ngày, tôi cảm thấy bất an ghê bạn ạ.  Chiến hữu tôi đứa hy sinh, đứa thương tật, đứa vợ chịu không nổi cô đơn lấy chồng khác, đứa tự sát...để được cái gì nhỉ?
.....


Không khí Noel tại thị trấn nhỏ miền cực bắc Hoa Kỳ thanh bình, vắng lặng.  Rời quán, đưa Kent về Tôi nhớ đến mang máng 2 câu nói của hai thánh nhân:

Đức Dalai Lama -Tây Tạng:  càng có quyền lực thì càng phải có tâm từ, nhất là quyền lực lãnh đạo một cường quốc.

Cựu tổng thống Nelson Mandela - Nam Phi:  Nếu chọn sai người lãnh đạo một cường quốc thì thật khổ cho nhân loại!

Đêm nay hoà bình - nhưng nhiều nơi kia nào có hoà bình. Xin nguyện cầu trái đất này sẽ có một ngày nơi nơi đều có hoà bình.

Huyền Lam
Đêm Noel - Giáng Sinh 24 tháng 12 năm 2012

Cách đây 4 năm có viết một bài về Kent:  http://huyenlamblog.blogspot.com/2007/05/anh-phi-tr-v.html

Wednesday, December 14, 2011

Ông Già Noel - 3 chìm 7 nổi

Ngày xửa ngày xưa bên Hy Lạp, trong lễ hội mừng năm mới , có ông già Noel cỡi nai tuần lộc đem quà đến cho trẻ em

Dạo ấy loài người chưa có súng, chưa biết nhậu khô nai, chưa tin vào nhung nai chữa được bá bịnh nên ông già Noel cỡi nai thoải mái


Oái ăm thay, loài người trở chứng, thứ gì cũng xơi được!  Ngay cả nai của ông già Noel cũng không tha, nên giờ đây ông già Noel cỡi nai chỉ còn trong cổ tích

Hết nai thì ông dùng ngựa để đem qùa đến cho trẻ em.  Nhưng rồi ngựa cũng bị đem vào trường đua cho người ta cá độ!
Không có ngựa ông bèn nhờ mấy con cún.  Nhưng cún cũng bị một số người nhiệt tình xử lý, mhất là trong mùa Noel nhân danh ông.
Không có phương tiện, ông đành đi xe đạp đem qùa cho trẻ em, rất thích hợp với thời bao cấp xa xưa và thời không gian xanh (green living)  bây giờ

Thời đổi mới, cuộc sống người dân khá hơn, ông cũng khá hơn nên  nâng cấp lên xài xe máy

Thời kinh tế thị trường, người ta chơi chứng khoán, ông cũng chơi.  Trúng mánh ông  tậu chiếc xế mui trần đi phát qùa cho thoải mái.
Ăn nên làm ra như  Bill Gate của Mỹ hay bầu Đức ở VN, ông còn sắm chuyên cơ đi phát quà
Thậm chí khi máy bay bị sự cố, ông không ngại ngùng bung cánh dù  lượn khắp không gian  để phát quà.
Đối với vùng hải đảo như hòn mun, hòn se sẻ, hòn tằm...ông không ngại dùng jet ski  cỡi như bay  đem qùa cho thiếu nhi


Gặp lúc lụt lội thiên tai, ông xài luôn cả phao thuyền

Khi thất nghiệp hết tiền đổ xăng, ông sẵn sàng lao động để xin xăng

Lúc thua lỗ chứng khoán hay vỡ tín dụng đen mất hết tài sản,  ông cũng đi ăn xin như bao người

Nhiệm vụ ông hằng năm bên cạnh cho quà là ngồi cho trẻ em chụp hình.  Mỗi ngày không biết bao đưá nhìn ông cứ tưởng là ông kẹ, khóc ré lên khiến ông cũng tủi thân mà khóc 
Tuy nhiên cũng có hàng triệu đứa thương ông vô cùng, hôn ông rối rít.  Hôn nhiều vô kể đến nỗi ông lãnh cảm!
Thế nhưng khi có cô gái trẻ đẹp hôn, như có điện xẹt, tim ông bừng sáng, đập loạn cào cào, tràn đầy nhựa sống.  Hiện tượng này dân gian thường gọi là:   già mà vẫn còn ....... chất đàn ông!  hehehe
Ông già Noel là nhân vật không có trong sách vỡ tôn giáo nào, được hội nhập khắp mọi nơi.  Tháng 12, tết Tây là tháng đầy tính tôn giáo, nhân văn trên toàn thế giới.  Đối với các bạn Thiên Chúa Giáo đây là tháng linh thiêng chuá Jesus ra đời.  Đối với người Phật tử thì trong thời gian này theo âm lịch thường rơi vào ngày lễ khánh đản Phật A Di Đà và Phật Thích Ca thành đạo là 2 trong bốn ngày lễ lớn của Phật Giáo.   Trong khuôn khổ mùa linh thiêng cho mọi người, xin thân thương kính chúc bạn hữu một không gian an lành đầy tình yêu thương đạo vị.  

Huyền Lam
Ngày 14-12-2011


Năm ngoái Huyền Lam có đăng một ấn bản ông già Noel khác - bạn nào muốn đọc, click vào link này:
http://huyenlamblog.blogspot.com/2010/12/mot-ngan-le-mot-ong-gia-noel.html



Thursday, December 8, 2011

Nhớ mùa đông năm xưa

Mỗi độ đông về, khi sương mai đóng băng óng ánh trên mái nhà, ngọn cỏ, hoặc khi những hoa tuyết bắt đầu rơi, tôi lại nhớ, lại thèm tháng ngày trai trẻ - một thân, một mình đi cắm trại ngủ đêm trên triền núi cao giữa mùa đông lạnh giá.

Cách đây hơn hai mươi năm, ra trường tôi đi làm cho trung tâm quản lý vườn quốc gia, có nhiệm vụ  thiết kế phần mềm để bảo quản vật tư và tài nguyên thiên nhiên.  Dạo ấy chưa có hệ thống mạng như internet, nên tôi lái xe đi đến từng công viên đề cài đặt, huấn luyện sử dụng trang thiết bị.  Tôi rất thích thú với công việc mình làm vì được thăm viếng nhiều thắng cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.  

Ở mỗi vườn quốc gia đều có nhà khách cho chuyên gia lưu lại, nhưng tôi lúc nào cũng thích kiếm nơi đẹp nhất cắm lều ngủ qua đêm.  Mỗi mùa cho cảm giác thích thú riêng.  Mùa xuân hoa rừng nở rộ, mùa hè cây cối rực nắng, thu về lá chuyển màu vàng đỏ núi đồi. Nhưng đối với tôi, ấn tượng hơn hết thảy vẫn là mùa đông.

Đi cắm trại mùa đông phức tạp hơn những mùa khác, do trang thiết bị mang theo phải chịu được nhiệt độ -10, -15C.  Thường thì tôi hay chọn trên triền đồi kín gió để được nhìn xuống thung lũng nhuộm màu trắng xoá, hay bên bìa rừng nhìn ra cánh đồng tuyết bao la bất tận.

Đốt bếp lửa nho nhỏ, nấu một bình trà, ngồi nhìn không gian lặng thinh, tinh khiết trắng lạ lùng ấy, giữa bầu trời lạnh lẽo không có ai,  nổi cô đơn trong tận cùng từ từ len lõi vào tim, chợt thấy mình hoà nhập thiên nhiên.  Từng cơn sóng cảm xúc nhẹ nhàng lan toả châu thân, từng đợt, từng đợt nhấn chìm ta trong nổi thích thú bàng hoàng.



Huyền Lam
Lập Đông - Ngày 8-12-2011

Một số trang thiết bị cơ bản cho cắm trại mùa đông
Nệm hơi - cách nhiệt


Túi ngủ

Bếp ga nhỏ
Xẻng xếp