Giã từ bãi biển đẹp hoang sơ Cảnh Dương và cảng Chân Mây dưới chân đèo Hải Vân, tôi tiếp tục hành trình về thăm Đà Nẵng nơi đã sống, lớn lên từ 1 tuổi cho đến ngày vượt biên. Nếu Huế là nơi sinh ra thì Đà Nẵng là nơi nuôi tôi khôn lớn.
Về lại miền đất hơn 20 năm xa cách đã cho tôi rất nhiều cảm xúc: Trường tiểu học ngày xưa giờ hình dáng ra sao? Ngôi chùa mình sinh hoạt mỗi tuần trong Gia Đình Phật Tử có còn không? căn nhà sát thành Điện Hải chắc đã được phá xuống xây lên 2, 3 lần.
Khác với Hà Nội, Sài Gòn, Huế dù thay đổi bao nhiêu, khi trở về tôi vẫn còn kết nối dược hình ảnh xa xưa do những nét căn bản biểu trưng vẫn còn tồn tại. Đà Nẵng cho tôi cảm giác như đang đi một nơi chưa bao giờ biết đến. Vừa qua khỏi đèo Hải Vân, trên đường vào thành phố, mọi nơi, mọi chốn được thay đổi to lớn, sạch đẹp lạ kỳ. Nét hoang sơ ngày nào của Liên Chiểu, Nam Ô, Hoà Khánh, Thank Khê không còn nữa. Bãi biển Thanh Bình tắm mỗi ngày biến mất không còn dấu vết.
Vùng An-Hải bên kia sông Hàn ngày xưa nghèo nàn cách trở, ngày nay nhờ 2, 3 cây cầu đã biến thành đô thị biển sạch đẹp. Đà Nẵng được thiên nhiên ban tặng một vùng đất có biển chạy dài, có con sông lớn chảy ngang, có núi Sơn Trà án ngữ, có dãy trường sơn cận kề. Giới lãnh đạo thành phố đã biết dưạ vào điểm mạnh này để tạo nên thành phố đẹp, hiện đại, sạch và an ninh.
Nếu như ở Hà Nội hoặc thành phố Hồ Chí Minh, trẻ em thèm một chỗ chơi nhưng thiếu thốn, phải vào các công trình đền đài, thờ tự để có chút không gian, thì ở Đà Nẵng hàng chục cây số dọc sông Hàn, dọc bờ biển được tạo thành công viên tha hồ cho mọi tầng lớp tận hưởng vui chơi thoả thích.
Mấy ngày đi lui, đi tới quanh Đà Nẵng, tôi cứ thốt lên: Ôi sao Đà Nẵng bây giờ đẹp quá! đường rộng quá! Biển sạch quá!
Đii trên thành phố đẹp nhất nước (ý kiến riêng của tôi), trong niềm vui to lớn, rạng rỡ! Tưởng mình lọt vào đất nước nào chứ không phải Việt Nam. Có đôi khi tôi bỡ ngỡ: Không biết đây có phải là thành phố mình đã lớn lên? có phải Đà Nẵng đây không? Cái Đà Nẵng của mình ngày trước hình như mất tiêu rồi!
Mái trường xưa, ngôi nhà cũ đã được xây mới, chia lô san sát. Khu vực thành Điện Hải rộng lớn, nhiều ao hồ lau sậy, đầy vịt trời thưở ấy, giờ thay đổi khá nhiều. Hồi xưa nơi chốn hoang vu này, tuổi thơ tôi kéo bạn bè tập trận giả, mơ làm Nguyễn Tri Phương quánh nhau với quân Tây. Những thanh kiếm gãy, những cây đao, súng hoả mai sỉ rét dưới chân thành đã cho tuổi thơ tôi đầy hình tượng oai hùng của quân ta quyết tử giữ thành. Ngày nay đứng trước những bức tường thành ấy, bóng dáng nhà cao tầng tuyệt đẹp, che chiếm không gian, không biết tuổi thơ bây giờ có còn mơ như tôi ngày xưa?
Bên lề: Ghé thăm Đà Nẵng vài ngày, tôi có đi thăm chùa Bãi Bụt dưới chân núi Sơn Trà, Bà Nà, Ngũ Hành Sơn và Hội An. Tôi rất thích phố cổ Hội An được giữ gìn rất tinh tế: Từ màu sắc, bảng hiệu, quán hàng cho đến cột đèn được bảo quản kỹ lưỡng. Xe động cơ không được vào trong này. Đi trên phố cổ Hội An ta có cảm tưởng lạc vào một thành phố xa xưa, thời gian như lui lại cả trăm năm. Có lẽ đây là lý do người nước ngoài rất thích Hội An. Họ đến Đà Nẵng nhưng hầu hết chui vào Hội An ở để thưởng thức không gian cổ tại đây. Nếu 36 phố phường Hà Nội được gìn giữ theo mô thức này thì tuyệt đẹp vì khu phố cổ Hà Nội khá phong phú.
Điều làm tôi hạnh phúc nhất trong chuyến đi là gặp lại được gia đình người cán bộ tập kết. Sau 1975 họ hồi hương sống cạnh căn nhà cũ của tôi. Gia đình này đã giúp đỡ gia đình tôi (vốn là sĩ quan chế độ miền nam) rất nhiều trong buổi giao thời đầy khốn khó, sai lầm sau cuộc chiến. Họ đã giúp tôi có phương tiện đi vào nam nhiều lần vì không có giấy tờ do bị bắt vì tội vượt biên (dạo ấy đi qua tỉnh khác rất khó khăn).
Tới thăm vợ chồng người cán bộ đã về hưu, cầm được bàn tay nhăn nheo, nói lên lời cám ơn khắc sâu mấy mươi năm, những ân tình giữa con người trong cơn hoạn nạn: tôi được sống trong niềm hạnh phúc tràn ngập, tuôn xả, vỡ bờ!
Nơi nhà cũ, tôi gặp lại 2 người bạn thân thưở bé dù không hẹn trước, rồi ồn ào ôn chuyện ngày xưa suốt buổi chiều, rồi lại khít khao như thưở bé. Cả hai người bạn rất thành đạt trong sự nghiệp.
Cũng tại Đà Nẵng, tôi lần đầu tiên quyết định đi thăm những người bạn quen biết trên mạng. Ngoại trừ bà con, chưa có ai trên mạng gặp mặt tôi ngoài đời ở VN. Gia đình chị bạn này có anh chồng và bé gái rất dễ thương, nhiều điểm rất đáng qúy. Chị không biết tôi đang có mặt tại VN, cứ tưởng tôi đang ngồi viết blog, tán dốc ở nước ngoài. Hôm tới thăm đột xuất, nhìn nét mặt sửng sốt, nụ cười ngạc nhiên, phúc hậu của chị, tôi thấy vui chi lạ.
Về lại miền đất hơn 20 năm xa cách đã cho tôi rất nhiều cảm xúc: Trường tiểu học ngày xưa giờ hình dáng ra sao? Ngôi chùa mình sinh hoạt mỗi tuần trong Gia Đình Phật Tử có còn không? căn nhà sát thành Điện Hải chắc đã được phá xuống xây lên 2, 3 lần.
Khác với Hà Nội, Sài Gòn, Huế dù thay đổi bao nhiêu, khi trở về tôi vẫn còn kết nối dược hình ảnh xa xưa do những nét căn bản biểu trưng vẫn còn tồn tại. Đà Nẵng cho tôi cảm giác như đang đi một nơi chưa bao giờ biết đến. Vừa qua khỏi đèo Hải Vân, trên đường vào thành phố, mọi nơi, mọi chốn được thay đổi to lớn, sạch đẹp lạ kỳ. Nét hoang sơ ngày nào của Liên Chiểu, Nam Ô, Hoà Khánh, Thank Khê không còn nữa. Bãi biển Thanh Bình tắm mỗi ngày biến mất không còn dấu vết.
Vùng An-Hải bên kia sông Hàn ngày xưa nghèo nàn cách trở, ngày nay nhờ 2, 3 cây cầu đã biến thành đô thị biển sạch đẹp. Đà Nẵng được thiên nhiên ban tặng một vùng đất có biển chạy dài, có con sông lớn chảy ngang, có núi Sơn Trà án ngữ, có dãy trường sơn cận kề. Giới lãnh đạo thành phố đã biết dưạ vào điểm mạnh này để tạo nên thành phố đẹp, hiện đại, sạch và an ninh.
Nếu như ở Hà Nội hoặc thành phố Hồ Chí Minh, trẻ em thèm một chỗ chơi nhưng thiếu thốn, phải vào các công trình đền đài, thờ tự để có chút không gian, thì ở Đà Nẵng hàng chục cây số dọc sông Hàn, dọc bờ biển được tạo thành công viên tha hồ cho mọi tầng lớp tận hưởng vui chơi thoả thích.
Mấy ngày đi lui, đi tới quanh Đà Nẵng, tôi cứ thốt lên: Ôi sao Đà Nẵng bây giờ đẹp quá! đường rộng quá! Biển sạch quá!
Đii trên thành phố đẹp nhất nước (ý kiến riêng của tôi), trong niềm vui to lớn, rạng rỡ! Tưởng mình lọt vào đất nước nào chứ không phải Việt Nam. Có đôi khi tôi bỡ ngỡ: Không biết đây có phải là thành phố mình đã lớn lên? có phải Đà Nẵng đây không? Cái Đà Nẵng của mình ngày trước hình như mất tiêu rồi!
Mái trường xưa, ngôi nhà cũ đã được xây mới, chia lô san sát. Khu vực thành Điện Hải rộng lớn, nhiều ao hồ lau sậy, đầy vịt trời thưở ấy, giờ thay đổi khá nhiều. Hồi xưa nơi chốn hoang vu này, tuổi thơ tôi kéo bạn bè tập trận giả, mơ làm Nguyễn Tri Phương quánh nhau với quân Tây. Những thanh kiếm gãy, những cây đao, súng hoả mai sỉ rét dưới chân thành đã cho tuổi thơ tôi đầy hình tượng oai hùng của quân ta quyết tử giữ thành. Ngày nay đứng trước những bức tường thành ấy, bóng dáng nhà cao tầng tuyệt đẹp, che chiếm không gian, không biết tuổi thơ bây giờ có còn mơ như tôi ngày xưa?
Bên lề: Ghé thăm Đà Nẵng vài ngày, tôi có đi thăm chùa Bãi Bụt dưới chân núi Sơn Trà, Bà Nà, Ngũ Hành Sơn và Hội An. Tôi rất thích phố cổ Hội An được giữ gìn rất tinh tế: Từ màu sắc, bảng hiệu, quán hàng cho đến cột đèn được bảo quản kỹ lưỡng. Xe động cơ không được vào trong này. Đi trên phố cổ Hội An ta có cảm tưởng lạc vào một thành phố xa xưa, thời gian như lui lại cả trăm năm. Có lẽ đây là lý do người nước ngoài rất thích Hội An. Họ đến Đà Nẵng nhưng hầu hết chui vào Hội An ở để thưởng thức không gian cổ tại đây. Nếu 36 phố phường Hà Nội được gìn giữ theo mô thức này thì tuyệt đẹp vì khu phố cổ Hà Nội khá phong phú.
Điều làm tôi hạnh phúc nhất trong chuyến đi là gặp lại được gia đình người cán bộ tập kết. Sau 1975 họ hồi hương sống cạnh căn nhà cũ của tôi. Gia đình này đã giúp đỡ gia đình tôi (vốn là sĩ quan chế độ miền nam) rất nhiều trong buổi giao thời đầy khốn khó, sai lầm sau cuộc chiến. Họ đã giúp tôi có phương tiện đi vào nam nhiều lần vì không có giấy tờ do bị bắt vì tội vượt biên (dạo ấy đi qua tỉnh khác rất khó khăn).
Tới thăm vợ chồng người cán bộ đã về hưu, cầm được bàn tay nhăn nheo, nói lên lời cám ơn khắc sâu mấy mươi năm, những ân tình giữa con người trong cơn hoạn nạn: tôi được sống trong niềm hạnh phúc tràn ngập, tuôn xả, vỡ bờ!
Nơi nhà cũ, tôi gặp lại 2 người bạn thân thưở bé dù không hẹn trước, rồi ồn ào ôn chuyện ngày xưa suốt buổi chiều, rồi lại khít khao như thưở bé. Cả hai người bạn rất thành đạt trong sự nghiệp.
Cũng tại Đà Nẵng, tôi lần đầu tiên quyết định đi thăm những người bạn quen biết trên mạng. Ngoại trừ bà con, chưa có ai trên mạng gặp mặt tôi ngoài đời ở VN. Gia đình chị bạn này có anh chồng và bé gái rất dễ thương, nhiều điểm rất đáng qúy. Chị không biết tôi đang có mặt tại VN, cứ tưởng tôi đang ngồi viết blog, tán dốc ở nước ngoài. Hôm tới thăm đột xuất, nhìn nét mặt sửng sốt, nụ cười ngạc nhiên, phúc hậu của chị, tôi thấy vui chi lạ.
Bãi biển Cảnh Dương - xa xa cảng Chân Mây |
Đường lên Bà Nà |
Cầu Thuận Phước - qua sông Hàn đến bán đảo Sơn Trà |
Bãi biển Cửa Đại - Hội An |
Hội An phố cổ - không xe, không máy móc ồn ào |
Ngũ Hành Sơn - Đường lên động Huyền Không |
Ngôi chùa Tân Ninh nơi tôi đến mỗi tuần- diện tích chùa giờ chỉ còn 1/4 ngày xưa |
Trường tiểu học Bồ Đề trực thuộc chùa Tân Ninh ngày xưa, nay được xây mới hiện đại, đẹp hơn nhưng sân trường đầy cỏ cây hoa dại không còn. |
Căn nhà cũ đã được xây mới và chia thành nhiều lô, đây là một lô |
Nhìn lên chùa Linh Ứng - bãi bụt dưới chân núi Sơn Trà. Ngày xưa đi vượt biên ở đây (Mân Thái, Thọ Quang) bị bắt đưa về Kho Đạn (Ông Ích Khiêm) Đà Nẵng, nằm tù 4 tháng. |
Đà Nẵng có nhiều sân chơi rộng lớn dài hàng chục cây số dẫn ra biển, ra sông |
Huyền Lam
Chuyến thăm VN - tháng 7-2011
No comments:
Post a Comment
Góp ý: