Wednesday, September 14, 2011

Nha Trang Ba Lon Kỷ Niệm

Người bạn thưở ấu thơ tiễn tôi lên tàu lửa SE3 xuôi nam về Nha Trang.  Sau này có ghé lại Đà nẵng, tôi sẽ ở lâu hơn.   Thời gian quá ít dành cho hai người bạn thân vừa gặp lại, một người bạn mới quen tưởng chừng đã thân lâu...

Tàu SE3 đến ga Nha Trang lúc 10 giờ đêm, khung cảnh nhà ga vắng vẻ, mờ ảo dưới ánh đèn, xa xa những đoàn tàu ẩn mình trong bóng tối chờ chuyển bánh.  Tôi cảm thấy thích thú nét hoang liêu đầy chất trinh thám của nhà ga Việt Nam về đêm.

Sau những ngày dong duỗi, tôi chọn Nha Trang làm nơi nghĩ dưỡng một tuần để tiếp tục tuyến đường còn lại.  Nếu ở Huế tôi vào nhà nghĩ-khách sạn không sao, ở Đà Nẵng khách sạn bình dân thì ở Nha Trang tôi vào Sheraton như Hà Nội vì có đứa em đặt phòng trước với phiếu điểm giảm 65% giá phòng.  

Bảy ngày ở Nha Trang tôi đi mọi nơi, mọi chốn xa gần.  Đêm về tôi có tật rất xấu là uống hai lon bia trước khi đi ngủ.  Tôi không thích ngồi bar sang trọng tại Sheraton dù ngoài trời hay ở bên trong.   Mỗi đêm khoảng 9 giờ, tôi  ra bãi biển bên kia đường, ngồi uống bia trên chiếc ghế nhựa nhỏ xíu, thấp như cái đòn  tại quán di động của hai mẹ con.   Chị Tư tuổi trạc ngũ tuần, có chồng chạy xe ôm.  Người con trai tuổi chưa tới ba mươi có cậu nhóc 8 tuổi và chị vợ chạy lui chạy tới lấy hàng phục vụ cho khách. Quán hàng được họ chở gọn trên 2 chiếc xe máy rất bệ rạc.  Họ chỉ đến bãi biển đối diện Sheraton sau 8 giờ đêm vì công an không cho phép.

Tôi ngồi nhâm nhi lon bia 333, nhìn trời, nhìn sao, nhìn họ buôn bán.  Họ cho thuê bạt ni-lon, bán nước ngọt, bán bia, khô mực, khô bò, xoài xanh, cóc xanh chấm ruốc v.v. .   Nhờ có hai mẹ con, người dân chuyện trò nhâm nhi không cần phải vào quán xá tù túng, giá cả nặng nề.   Tiếng cười nói rộn rã từ hơn mười tấm bạt vọng về, thỉnh thoảng vài cô gái, anh trai  tới xin thêm chút ruốc, chút nước mắm đường hoặc chẻ thêm vài trái cốc, xoài xanh.  Tôi thấy vui vui ngồi tán gẫu với hai mẹ con, thỉnh thoảng ngứa tay phụ thằng bé quạt thang nướng mực cho khách hàng.  

Nét mặt thằng bé thông minh, nhí nhảnh dễ thương làm tôi nhớ đến thằng bé An trong phim Đất Phương Nam mà 10 năm trước tôi rất thích.  Tôi khen nó:

- con giỏi quá, mới chừng này mà biết giúp bà nội, ba mẹ rồi.

Chị Tư khen:  - Nó học giỏi lắm, thích học lắm, nhưng cứ xin ra đây.  Ba nó chỉ cho ra mùa hè, cuối tuần.

Tôi xoa đầu, hỏi nó:  - thế con giúp ba mẹ ngoài này, gặp bạn học ở trường có mắc cỡ không?

Thằng bé bẽn lẽn, cười như muốn trốn.  Ba nó cười oà, chêm vào:  Nó mắc cỡ lắm bác ơi!  Gặp bạn là nó dấu mặt, trốn mất tiêu. Nó sợ bạn cười nhà nghèo.  

Cầm bàn tay nhỏ xíu, tôi chân tình nói:  - con đừng có mắc cỡ mà phải vui được góp phần cho ba cho mẹ.  Bạn bè gặp sẽ rất khâm phục con, không có ai chê con đâu.  Những bạn nào chê con thi chắc mấy bạn ấy chỉ biết vòi quà cha mẹ chứ không biết giúp gì cho cha mẹ.  Ngày xưa bác lớn hơn con 1, 2 tuổi cũng đi bán kem, bán kẹo dạo, gặp bạn cũng trốn, cũng mắc cỡ như vậy.  Nhưng rồi có một người cũng nói với bác như bác nói với con hôm nay, rồi bác hết mắc cỡ.  Gặp bạn, bác còn khoe việc mình làm nữa.

Thằng bé nhìn tôi, cười hóm hỉnh.

Tôi đưa ngón tay trỏ ra:  - bây giờ con nghéo tay với bác, hứa là gặp bạn không trốn, không mắc cỡ nữa nha!

Thằng bé đưa ngón tay vừa nghéo vừa dạ thật to.  Bà nội, ba nó, tôi cũng cười thật to.

Đêm ấy vui, tôi phá lệ uống hết 3 lon 333 mới về.

Cứ thế mỗi đêm tôi ra bãi biển thành bợm uống 3 lon bia.  Đến đêm thứ 4 thằng bé vừa thấy bóng dáng tôi băng qua đường tiến về hướng biển đã la to:  - Bà nội ơi!, bác 3 lon tới kìa!

Chị Tư có lẽ nhìn theo hướng nên biết tôi ở đâu.  Chị mời tôi ngồi, khui lon bia 333 như thường lệ rồi chỉ qua bên kia đường, nơi quán bar ngoài trời sang trọng của Sheraton:  "sao anh không ở bên kia cho lịch sự, thoải mái mà chui ra đây ngồi chẹt bẹt không giống ai như thế này?"

Tôi cười:  -ở bên ấy cũng thoải mái, nhưng không bằng bên này.  Ở đây gần biển, gần nước, gần người.  Bên kia đâu có bán cóc bán xoài chấm ruốc đâu chị?  Bia họ bán mắc gấp 10 lần.  Cho dù không có mắc, em cũng chui qua đây ngồi nhìn mẹ con chị buôn bán cho vui.


Đêm thứ 5, khi vừa bước tới quán, chị Tư giới thiệu người đàn ông da nám đen: - chồng em đây anh, thằng cháu nội kể chuyện về anh, nên ổng muốn gặp  cho vui.  

Tôi đưa tay ra bắt:  - xin chào anh, anh có một gia đình ấm cúng, gắn kết quá.

Anh Tư cười xoà:  Nghe nói đêm nào anh cũng ra đây uống bia, hết ăn  mực, đến cóc, hết cóc đến xoài nên tui đem cái này ra uống với anh cho vui.  

Anh Tư rủ tôi ra ngồi ngoài bãi biển, bên lò than nho nhỏ, anh lấy đồ hải sản được ướp trong hộp nhựa nướng mời tôi ăn. Tôi gắp một miếng, nhai chậm rãi, rồi  thốt lên: -"Thứ gì mà ngon quá vậy anh Tư? vừa xực xực giòn giòn, vừa thẩm thấu không khô, cay cay mặn mặn, ngon bá cháy luôn!"

Anh Tư nốc ngụm bia rồi trả lời:  - món đó là bạch tuộc, tôi cắt khúc ướp đó, phải mua tươi từ thợ lặn  mới ngon.  Giờ anh dùng món này còn độc chiêu hơn.

Tôi ăn thử món anh Tư vừa gắp cho và thực tình tôi chưa bao giờ thấy món hải sản nào ngon như vậy.  Cá không ra cá, tôm không ra tôm, gà không ra gà, rắn không ra rắn nhưng lại có tất cả.  Tôi khen tíu tít rồi được anh Tư cho biết đó là loại cá Kỳ Bông không có bán ở chợ, chỉ những dân lặn sâu thỉnh thoảng mới bắt được.

Anh Tư nói với tôi:  "Bà xã với con tui ngày đầu là biết anh ở nước ngoài nhưng muốn anh tự nhiên..."

Tôi chân thành  kể với anh chuyện ngày xưa.  Anh Tư kể tôi nghe nhiều chuyện đời thường chỉ giới xe ôm mới biết được.    Đêm ấy tôi học được nhìều điều trên quê hương tôi, được ăn những món ăn mà hương vị không có ở nhà hàng, được trò truyện với người thâm nhập sâu trong đời sống ngày thường của xã hội.  Gần 1 giờ đêm tôi  mới mò về khách sạn.

Ngày cuối cùng tại Nha Trang, sáng sớm tôi chuẩn bị mấy bịt bánh kẹo nhỏ đem từ Mỹ để tặng  gia đình anh chị Tư và đứa cháu nội dễ thương.  Tôi không cho họ biết ngày rời Nha Trang, định bụng ngày cuối cùng tặng quà rồi giã từ cho tình cảm hơn. 

Buổi chiều tối hôm ấy, cơn dông lớn, gió mạnh đổ về.  Bãi biển hoang vu không một bóng người.  Đã gần 9 giờ đêm, mưa vẫn như trút nước.  Tôi dõi mắt tìm hai mẹ con chị Tư dù biết rằng thời tiết như thế này họ sẽ không buôn bán.  Ngồi trên taxi chở ra ga cho kịp chuyến tàu khuya, tôi day dứt, thầm  trách mình sao không cho quà ngày hôm trước và nói lời giã từ.


Ga Nha Trang về đêm


Tháp bà trong nắng chiều

Hòn chồng
Cáp treo qua Vinpearl
Chợ đêm Nha Trang rất vui nhộn
Từ phòng khách sạn Sheraton nhìn ra biển.  Con đường Trần Phú chạy ngang.  Kế bên  rặng dừa là nơi mỗi tối tôi ra uống bia
Quán di động đơn giản để di chuyển cho dễ.  Hầu hết hàng đều để trên xe.  Tôi thường ngồi trên cái ghế màu xanh.


Huyền Lam
Chuyến đi VN tháng 7-2011

No comments:

Post a Comment

Góp ý: