Saturday, August 14, 2010

Về Miền Đông - Phần 3 - Virgina Beach

(phần 1..)
(phần 2..)


Qua khỏi cây cầu vĩ đại, chạy vài mươi cây số đến thành phố biển Virginia Beach.   Dù thành phố rất hiện đại, được người Miền Đông khen rối rít, Virginia Beach không thể nào so sánh với Hawaii được.  Tất nhiên Nha Trang, Mũi Né, Đại Lãnh và vô số biển khác của VN đẹp hơn nhiều.  Sự thiếu sót của những cây dừa hoặc rặng núi dọc theo bờ, làm bãi biển thô cứng mất đi nét thiên nhiên trữ tình.








Biển là bãi cát dài khá rộng, người ta cho xây đường đi bộ dọc theo bờ để du khác có thể vừa đi bộ vừa đi xe đạp.  







Loại xe đạp 4 đến 6 người đạp được thiên hạ thuê rất nhiều.  


Tôi đặt trước một khách sạn xa khu du lịch 15 cây số để tránh đông đúc ồn ào.  Nơi đây hoang vắng chỉ có một khách sạn duy nhất trên bờ biển với nhiều lau sậy, cỏ dại mọc gần bờ.  Tôi thích như vậy hơn, nếu có buồn thì lái xe đi Virginia Beach chơi cũng không xa rồi về lại chốn thiên nhiên tịnh dưỡng.


Nước biển mùa hè ở đây ấm mát không khác chi VN, nếu mang theo mắt kiếng bơi, bạn sẽ thấy nhiều con cua-ghẹ màu xanh thỉnh thoảng chạy lăng tăng dưới nước.  
Cách vài chục km từ Virginia Beach là căn cứ Hải Quân Norfolk.  Ở xa xa nhìn vào thấy 3, 4 chiếc tàu sân bay khổng lồ đang bỏ neo, thầm nghĩ tiền đâu, người đâu quốc gia này có thể tạo được những công trình vĩ đại như vậy.


Ở Virgina Beach 4 ngày, ăn lui ăn tới đồ Mỹ ớn tới não.  Thèm một dĩa cơm, tô phở, tô bún VN nhưng lái xe vòng vòng trong khu du lịch không thấy.  Nhờ cụ google, kiếm một hồi gặp được nhà hàng Vietnam Garden, cả lũ mừng như bắt được vàng.   Lái xe tới nơi, thấy nhà hàng khang trang, nột thất đẹp đẽ đượm chất Việt Nam.Tờ menu tiếng Việt được trang trọng in trước tiếng Anh, ai cũng vui.






Người hầu bàn châu á cầm sổ niềm nở ra ghi món ăn khách chọn.  Chúng tôi, người kêu món cơm này, kẻ kêu món bún, món phở kia một cách hứng khởi.  Người hầu bạn nhỏ nhẹ nói:  "Tôi không biết tiếng Việt, muốn ăn gì thì nói tiếng Anh hoặc chỉ cái số."


Hỏi ra thì mới biết nhà hàng của cặp vợ chồng trẻ người Hoa sinh quán ở Singaphore.  Tại nhà hàng không có ma nào biết nói tiếng Việt dù hầu hết toàn nấu đồ ăn Việt.  


Nói chung nếu theo tiêu chuẩn người Việt thì họ nấu không ngon.  Tuy nhiên so với 4 ngày ăn đồ Mỹ, mãi đến hôm nay mới có dĩa cơm vô bụng thì thật tuyệt vời.  Ngồi nghe mấy ông Tây ăn khen rối rít mình cũng thầm cười, chắc mấy ông không thể ngờ rằng toàn bộ nhân viên nhà hàng không phải là người Việt Nam.   


Rời nhà hàng chúng tôi không lấy làm thất vọng.  Trên xe cả bọn cười đùa bàn thảo:  Sao mình là VN lại không mở nhà hàng để người Hoa họ làm.  Tôi nói rằng: "Đây là điểm đáng mừng.  Chứng tỏ ẩm thực VN lan rộng.  Điểm đáng khen là dù họ người Hoa nhưng khi họ mở nhà hàng VN, mọi thứ hoàn toàn VN.  Chứng tỏ họ trân qúy nền văn hoá Việt."


...còn tiếp ...Đi Washington DC

No comments:

Post a Comment

Góp ý: