Tuesday, August 3, 2010

Về Miền Đông - Phần 1 - Boston

Đi nghĩ hè ba tuần về, làm biếng chi lạ.  Công việc ứ đọng, ngỗn ngang, nhìn phát ngán muốn đi tiếp...nếu có ai cho tiền.  Mấy người bạn bên nhà muốn tôi kể về chuyến đi, phần này tôi cũng lười nên mãi đến hôm nay.


Mỗi lần đáp hay cất cánh từ phi trường Boston, tôi luôn có một cảm giác rờn rợn.  Nơi đây, cách đây vài năm vào ngày 11 tháng 9, máy bay hành khách bị khống chế thành những qủa tên lửa khổng lồ lao vào các toà nhà...gây âm vang chấn động điạ cầu.   Bước ra khỏi sân ga, gặp bà con, bạn bè đến đón tràn ngập niềm vui, cảm giác ấy mới tan biến.


Người bà con tên Quang chở tôi về kể chuyện cộng  đồng người Việt chịu khó, chịu cực, ăn nên làm ra, nhất là trong lãnh vực ngành nail dù kinh tế Mỹ đi xuống.  Vợ Quang tốt nghiệp 4 năm đại học ngành quản trị kinh doanh nhưng thấy bạn bè, hàng xóm làm nail "hơn" hẵn làm chuyên gia nên bỏ ra làm nail...vài năm sau làm chủ một tiệm nail lớn ngay phố chính Boston.  Tiệm có tới 7 người thợ, trong đó vài người từ VN mới qua theo diện "du học", "du lịch".   Ở chơi vài hôm mới thấy cái "hơn" của ngành nail cũng có cái giá phải trả.  Vợ Quang làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6, 7 ngày một tuần.  Một buổi cơm ấm cúng đầy đủ vợ chồng con cái thật hiếm hoi, ngay cả khi tôi qua thăm, dù tạo được căn nhà sang trọng, rộng lớn.  


Boston là thành phố cổ có cảng biển, nơi khởi đầu cuộc đấu tranh thoát khỏi thuộc điạ Anh để trở thành quốc gia Hoa Kỳ độc lập.  Boston còn giữ được vài khu phố cổ như ở Hội An, có nhiều điểm lạ nhằm thu hút du khách, một số điểm bắt chước từ các nơi khác mà mấy năm trước đây khi tôi ghé thành phố này chưa thấy.  




Khu Quincy Market bán đủ loại đồ ăn, nơi đây bạn có thể gặp người hoá trang  (có lẽ bắt chước từ Waikiki - Hawaii).  Đây là nghề kiếm tiền khá dễ dàng.  Khách du lịch thấy lạ, đứng chụp hình..và không quên bỏ 1 đô la vào thùng đựng tiền.  






Có một người hoá trang làm thánh tiên tri, ai bỏ vào 1 đô la, ông ta cho 1 quẻ sâm.  Đứng nhìn ông chưa được 5 phút đã thấy ông kiếm không dưới 5 đô la, tôi bảo người bạn đi cùng: "kiểu này làm cái bang đi lang thang, tới đâu hoá trang tới đó như ông này chắc kiếm cũng khẩm tiền, vừa được đi chơi vừa có tiền xài..."


Lang thang ở khu phố cổ Boston đến trưa thì đói bụng, người bạn dẫn đến ăn tại quán ăn  Eat at Dick's có phong cách phục vụ lạ lùng.  Ở đây tiếp viên phục vụ khách theo kiểu "mất dạy" nhất thế giới.  Bước vào nhà hàng, họ trừng mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống và kéo mình đi tới bàn, ấn xuống cái ghế ngồi như công an bắt tội phạm ngồi xuống hỏi cung.  Khăn, giấy, muỗng nĩa, thực đơn được quăng tung toé trên bàn.  Có điều mỗi lẫn họ đối xử tệ bạc như thế thì ai cũng cười oà.  Khách du lịch đông như nấm, họ đến đây để được phục vụ "dã man, tàn nhẫn".  Trong khi ăn, tiếp viên sẽ làm mũ giấy đội lên đầu ghi những câu tức cười như: "Tôi hôn bồ bằng cùi tay",  "Tôi khoái móc mũi giữa chợ...", "Tôi chôm tình nhân của bạn" v.v...




Ăn xong, vào nhà vệ sinh truớc khi đi tiếp.  Phòng vệ sinh cửa khoá kín mít, đứng chờ một lâu không thấy ai chui ra, miệng tôi lầm bầm "cha nào làm gì lâu thế!".  Phút sau có người khác tới, hắn ta nhìn tôi với cặp mắt ngạc nhiên, rồi tới cửa phòng vệ sinh, nhét đồng tiền 25 xu vào ổ khoá, cửa mở.   Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy phòng vệ sinh xài tiền như thế.....






Ghé thăm hai trường đại học nổi tiếng thế giới Harvard và MIT.  Trường mang đậm nét cổ xưa.  Toà nhà cây cảnh hài hoà.  


Harvard ảnh hưởng của lối kiến trúc bằng gạch người Anh 




Trong khi đó MIT là trường chuyên về kỷ thuật lại có kiến trúc theo dạng Hy Lạp.  


Đang vào mùa hè, sân trường vắng vẻ.  Thỉnh thoảng từng đoàn tân sinh viên cho khoá học đầu tiên vào mùa thu tới đây được hướng dẫn viên dẫn đi giới thiệu về trường.  Người ngoại quốc không phải công dân Mỹ có mặt rất nhiều trong các phái đoàn này:  Người Hàn, người Trung Hoa, người Ấn, người Mễ, người Phi, người Thái....  là chất xám, là của qúy của quốc gia tốn bao công sức mới có được.  Họ đến đây phát huy thêm chất xám ấy và không ít người ở lại để làm giàu thêm cho đất nước Hoa Kỳ, một quốc gia tạo mọi điều kiện thu thập nhân tài.   Cuộc sống vốn nhiều khập khễnh, lắm lúc bất công cho số phận các nước thua kém.   Nhìn về VN tuy có nhiều mặt khiếm khuyết nhưng mười mấy năm qua, dẫu chảy máu chất xám, dẫu chịu nhiều thiệt thòi nhưng đất nước vẫn phát triển vững mạnh trong ổn định hoà bình... ghi nhận sự cảm phục là điều có thật!


...còn tiếp...


Huyền Lam  - Ngày 3 tháng 8 năm 2010

No comments:

Post a Comment

Góp ý: