Hôm nay dậy đi làm đúng giờ. Sáng sớm thiệt là thoải mái, pha một ly cối trà xanh Thái Nguyên thiệt đậm, chế một ly cà phê Trung Nguyên cái nồi ngồi trên cái cốc (phin) thiệt nặng. Cứ thế ta đem hai cái ly cối này vừa lái xe vừa nhâm nhi cho hết đoạn đường dài. Sáng sớm mùa thu xứ lạnh sương mù vương toả, lá vàng lá đỏ rơì rớt trên đường thiệt đẹp, chiếc xe chạy qua, gió cuốn hút lên bay phơi phới trông lãng mạn làm sao, rồi hất tung vào xe đi sau dính đầy mặt kiếng kéo theo bụi bậm sình nước.. thiệt là dơ quá, khó thấy đường quá !
Thôi thì hồng nào mà chả có gai, thu nào mà chả lá rơi dơ nhà! Xe ta tiếp tục lái, nhạc ta tiếp tục nghe. Tay này ta với lấy ly cà phê đắng, ngâm ngâm trong miệng cho vị đắng thơm tho tan vào từng tế bào âm phủ. Bài nhạc hay quá, hứng chí ta lại huýt gió theo suýt phải phun cả nước, thả ly ca fê xuống với tay kia nâng ly trà xanh nhâm nhi vị chát của trà. Ui chao ơi không có gì bình yên hơn, an lạc hơn trên con đường tỉnh lộ xuyên qua rừng lá bạc ngàn này.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu du dương "...nai vàng đạp trên lá vàng rơi..." lái xe như thế này thì thanh bình quá, thư giản quá.
Ở xa xa hình như có bóng gì vút ra rồi dừng lại !
Hả !
Trời .....!
Tiếng thắng nghe ken két, bánh xe cà cháy mặt đường khét lẹt, khói bay mù mịt, ly cà phê, ly trà hắt tung ướt chiếc quần kẻng. Em nai vàng đưa hai đôi mắt to đẹp ngơ ngác với cặp sừng cong cong thản nhiên đứng giữa đường nhìn ta như thầm trách: - sao nhào tới gần em quá vậy!
Bước ra xe với chiếc quần ướt như em bé lỡ dại: - Nai ơi, ta biết em đẹp rồi, nhưng em đâu cần đứng giữa đường như thế! Vào trong đi, không thôi chết vì đẹp á ! Ta còn đi làm nữa mà !
No comments:
Post a Comment
Góp ý: