Sáng sớm Sài Gòn, đứng lơ ngơ trên sân thượng, nhìn dãy nhà nhấp nhô nhiều màu sắc, những thùng đựng nước làm bằng thép-inox sáng loáng, tôi nhớ cách đây nhiều năm khi về VN chụp vài tấm hình. Mấy đứa Mỹ coi cứ tưởng thùng đựng bia, đựng rượu, rồi thắc mắc hỏi loại bia rượu gì phải phơi ngoài trời như thế!
Tôi nghiêm nghị trả lời: - loại rượu này chôn ngầm trong lòng đất cho đủ độ mát, được bơm lên bồn lớn, rồi được hút từ bồn lớn ủ men dưới tầng hầm, cuối cùng bơm lên tầng cao phơi nắng phơi sương như trong hình. Loại rượu này uống rất đã, nhờ công nghệ cầu kỳ như vừa nói, uống rất hiếm khi say.
Mấy đứa Mỹ trầm trồ: -Độc đáo quá! Vietnamese Vodka!
Sáng sớm Sài Gòn yên tĩnh, ráng hít thở chút không khí trước khi nhuộm mùi khói bụi của giờ đi làm. Về đây uống bia hơi nhiều, nên cúng ráng tập chút xíu thể dục, nhảy ton ton, để bụng không thon thì cũng không tròn. Đang hì hục hít đất, điện thoại di động reng! À, thì ra chị Mai, người bạn quen trên mạng. Chị Mai từng sống ở Canada, sinh hoạt trong tổ chức Gia Đình Phật Tử VN như tôi dù khác quốc gia. Tình cờ quen khi chị phát động chiến dịch cứu lụt bằng phương pháp may bao gối bán gây qũy.
Đầu giây giọng miền trung xứ Quảng Bình, pha bắc, pha nam đậm đà chi lạ:
- Pác Lam ơi! trưa ni em hẹn mọi người ăn trưa ở quán... để mọi người biết mặt.
Hầu hết bạn bè trên mạng của tôi sống tại VN, tuy nhiên tôi chưa bao giờ gặp ai cho đến cách đây vài hôm gặp chị Vi nhân hậu đầu tiên tại Đà Nẵng.
Cảm giác vui vui, hớn hở, nôn nôn lại trở về dù không phải hẹn người yêu. Tiếng Anh có từ blind date, hẹn hò người không biết mặt để tính chuyện yêu đương. Tôi chưa bao giờ blind date ai, nên không biết cảm giác giống như thế này không?
Buổi trưa sợ kẹt xe, mang khẩu trang, đi xe thồ tới địa chỉ gần công viên Con Rùa. Nhà hàng thiết kế tao nhã, có nhiều cây kiểng. Bước vào bên trong, gặp nhân viên tiếp khách, hỏi lui hỏi tới, không ai biết có nhóm người đã đặt bàn. Nhìn đồng hồ, trễ đã hơn năm phút, nhân viên bảo đi vòng vòng, biết đâu ngồi trong góc nào đó. Nhà hàng có nhiều phòng, góc. Giờ ăn cũng đông người, thôi thì ráng đi nhận diện người chưa găp mặt. Thực khách thỉnh thoảng nhìn tôi làm thêm bối rối ngượng nghịu. Có lẽ họ thắc mắc trước cử chỉ rụt rè của người đi không ra đi, đứng không ra đứng, cứ nhìn chăm chăm vào những bàn có khách.
- Hay là mình mượn tờ giấy viết hai chữ Huyền Lam, đi vòng vòng như mấy người đón thân nhân ở phi trường. Đâu có thể nào một khối “nhân tình” dễ thương như thế lại cho mình leo cây!
Đang phân vân, điện thoại reng, chị Mai gọi! Hú viá! mừng quá!
- Chị Mai ơi, mọi người ở góc mô. Nãy giờ đứng lơ ngơ ở nhà hàng ngượng quá!
- Em đổi điểm hẹn rồi anh ơi, chỗ này mát hơn, cũng gần đây thôi.
- Sao đổi chi mà sát nút vậy nè! Mà giờ thì làm sao tới đó?
- Anh nhìn có thấy building màu... anh đi về hướng đó, quẹo qua đó, gặp building đó, quẹo...,đối diện...
- Nhiều buildinq quá làm sao biết cái nào, cái gì nhìn cũng lạ, thôi cho địa chỉ đi taxi cho khỏi lạc.
- thôi anh đứng đó, em qua chở, gần xịt mà taxi cái chi.
Ra lề đường đứng chờ chị Mai, nhìn mấy cô chạy xe hai bánh người nào cũng giống người nào, mặt mang khẩu trang, tay mang găng phủ kín giống Ninja. Vài phút sau chiếc xe trườn tới, người phụ nữ trẻ, dáng mảnh khảnh, xinh xắn, cười đầm thắm: - Em Mai đây, anh Lam có thấy khác trong hình không?
- ờ! thấy cũng hơi lạ lạ, trong hình không có cảnh chạy xe máy nên….
- Hahaha.... Anh leo lên em chở qua, mấy người tới rồi.
Quán cơm trưa nằm trong khu vườn rộng có nhiều cây to bóng mát. Nhìn theo hướng chị Mai chỉ, nhóm người ngợ ngợ, lạ lạ, quen quen đang đưa tay vẫy cười. “Phe địch có lợi thế chỉ nhận dạng một mục tiêu, phe ta lại phải ráng nhận rõ nhiều mục tiêu nên khá lúng túng vụng về… đành xả tiếng cười liên thanh áp đảo đối phương cho lẹ cho nhanh...”
Thật tình tôi rất ngỡ ngàng. Hình ảnh các bạn trên internet không thể nào cho tôi cảm giác đa chiều về mỗi nhân vật:
Chị Du vui tính, có duyên từ Nhật về, cứ tưởng phụ nữ xứ sushi hoàn toàn.
Chị Oanh, trong mạng nhìn có vẻ nhỏ con, ai ngờ cao, khoẻ, thon thả duyên dáng như vận động viên bơi lội - xứng đáng là hình ảnh nữ hải quân VN.
Quang, chàng trẻ tuổi đẹp trai vốn dòng Đà Lạt, có dáng dấp thư sinh, nói năng nhẹ nhàng ở thế giới thật hơn thế giới ảo.
Huy – chàng IT bảo quản mạng quân cảng VN, hiếu khách, chuyện trò tếu lâm.
Riêng cô bạn xinh xắn nickname “Chuột Còi” của Huy thì cứ hỏi tại sao, rồi cuối cùng, bật mí ba bốn tháng nữa sẽ lên xe bông làm buổi ăn trưa thêm nhiều tiếng cười....
Gặp các bạn lần đầu tiên, tôi cảm nghiệm cuộc sống muôn màu, muôn sắc, dù ảo hay thật, dù mạng hay trực diện, cuộc sống thêm niềm vui, cho tôi gặp những con người rất tốt, rất đáng yêu trên trái đất này.
Những ngày ít oi còn lại tại VN, tôi gặp thêm vài người quen đã 5, 6 năm - trong đó có cô thạc sĩ Hoá từ Đan Mạch rất thật thà, mặn mà như vùng đất Kiên Giang, nay lấy chồng sắp sửa có em bé.
Rất nhiều người tôi mong gặp nhưng do điạ dư cách trở không gặp được:
Na-Can / Vợ Thằng Đậu: Người đầu tiên dẫn tôi vào thế giới mạng VN cách đây 7 năm, từ Opera, sang Yahoo360, rồi bò qua..... Na Can vừa lấy chồng và giờ là vợ ông Táo.. Không có Na-Can tôi không gặp được nhiều người dễ thương tại VN như hôm nay.
Nhóm thân hữu Đà Lạt của Na-Can: gồm Tân, Nhi, Tường....đành khất món gỏi đu đủ bờ hồ Xuân Hương, cà phê đen Đà Lạt, chai ba-xi-đế núi rừng của lãng tử đại ca Tường.
Lết-Đê-Tê: Cô bé dí dỏm, chân tình, thường gọi tôi là xư-fu và mỗi lần giận thì làm mặt không nguôi, dù trong lòng đã nguôi từ thưở nào...
Bí Đỏ - cô giáo sư - thạc sĩ chuyên hoá khác từ Đan Mạch. Một nhà khoa khọc gia nhưng lại ẩn mình trong nghệ thuật. Tài ba trong nhiếp ảnh, trang trí, thiết kế mỹ thuật.
Tâm Bảo Hướng - Cô sinh viên trẻ sắp ra trường từ cao nguyên Daklak, góp nhiều năng lực tuổi trẻ vào các chương trình thiện nguyện, dù rất trẻ nhưng có nhiều trãi nghiệm đời lẫn đạo.
…. nhiều người bạn thân thương khác....và tôi tin một ngày sẽ gặp.
Tôi nghiêm nghị trả lời: - loại rượu này chôn ngầm trong lòng đất cho đủ độ mát, được bơm lên bồn lớn, rồi được hút từ bồn lớn ủ men dưới tầng hầm, cuối cùng bơm lên tầng cao phơi nắng phơi sương như trong hình. Loại rượu này uống rất đã, nhờ công nghệ cầu kỳ như vừa nói, uống rất hiếm khi say.
Mấy đứa Mỹ trầm trồ: -Độc đáo quá! Vietnamese Vodka!
Sáng sớm Sài Gòn yên tĩnh, ráng hít thở chút không khí trước khi nhuộm mùi khói bụi của giờ đi làm. Về đây uống bia hơi nhiều, nên cúng ráng tập chút xíu thể dục, nhảy ton ton, để bụng không thon thì cũng không tròn. Đang hì hục hít đất, điện thoại di động reng! À, thì ra chị Mai, người bạn quen trên mạng. Chị Mai từng sống ở Canada, sinh hoạt trong tổ chức Gia Đình Phật Tử VN như tôi dù khác quốc gia. Tình cờ quen khi chị phát động chiến dịch cứu lụt bằng phương pháp may bao gối bán gây qũy.
Đầu giây giọng miền trung xứ Quảng Bình, pha bắc, pha nam đậm đà chi lạ:
- Pác Lam ơi! trưa ni em hẹn mọi người ăn trưa ở quán... để mọi người biết mặt.
Hầu hết bạn bè trên mạng của tôi sống tại VN, tuy nhiên tôi chưa bao giờ gặp ai cho đến cách đây vài hôm gặp chị Vi nhân hậu đầu tiên tại Đà Nẵng.
Cảm giác vui vui, hớn hở, nôn nôn lại trở về dù không phải hẹn người yêu. Tiếng Anh có từ blind date, hẹn hò người không biết mặt để tính chuyện yêu đương. Tôi chưa bao giờ blind date ai, nên không biết cảm giác giống như thế này không?
Buổi trưa sợ kẹt xe, mang khẩu trang, đi xe thồ tới địa chỉ gần công viên Con Rùa. Nhà hàng thiết kế tao nhã, có nhiều cây kiểng. Bước vào bên trong, gặp nhân viên tiếp khách, hỏi lui hỏi tới, không ai biết có nhóm người đã đặt bàn. Nhìn đồng hồ, trễ đã hơn năm phút, nhân viên bảo đi vòng vòng, biết đâu ngồi trong góc nào đó. Nhà hàng có nhiều phòng, góc. Giờ ăn cũng đông người, thôi thì ráng đi nhận diện người chưa găp mặt. Thực khách thỉnh thoảng nhìn tôi làm thêm bối rối ngượng nghịu. Có lẽ họ thắc mắc trước cử chỉ rụt rè của người đi không ra đi, đứng không ra đứng, cứ nhìn chăm chăm vào những bàn có khách.
- Hay là mình mượn tờ giấy viết hai chữ Huyền Lam, đi vòng vòng như mấy người đón thân nhân ở phi trường. Đâu có thể nào một khối “nhân tình” dễ thương như thế lại cho mình leo cây!
Đang phân vân, điện thoại reng, chị Mai gọi! Hú viá! mừng quá!
- Chị Mai ơi, mọi người ở góc mô. Nãy giờ đứng lơ ngơ ở nhà hàng ngượng quá!
- Em đổi điểm hẹn rồi anh ơi, chỗ này mát hơn, cũng gần đây thôi.
- Sao đổi chi mà sát nút vậy nè! Mà giờ thì làm sao tới đó?
- Anh nhìn có thấy building màu... anh đi về hướng đó, quẹo qua đó, gặp building đó, quẹo...,đối diện...
- Nhiều buildinq quá làm sao biết cái nào, cái gì nhìn cũng lạ, thôi cho địa chỉ đi taxi cho khỏi lạc.
- thôi anh đứng đó, em qua chở, gần xịt mà taxi cái chi.
Ra lề đường đứng chờ chị Mai, nhìn mấy cô chạy xe hai bánh người nào cũng giống người nào, mặt mang khẩu trang, tay mang găng phủ kín giống Ninja. Vài phút sau chiếc xe trườn tới, người phụ nữ trẻ, dáng mảnh khảnh, xinh xắn, cười đầm thắm: - Em Mai đây, anh Lam có thấy khác trong hình không?
- ờ! thấy cũng hơi lạ lạ, trong hình không có cảnh chạy xe máy nên….
- Hahaha.... Anh leo lên em chở qua, mấy người tới rồi.
Quán cơm trưa nằm trong khu vườn rộng có nhiều cây to bóng mát. Nhìn theo hướng chị Mai chỉ, nhóm người ngợ ngợ, lạ lạ, quen quen đang đưa tay vẫy cười. “Phe địch có lợi thế chỉ nhận dạng một mục tiêu, phe ta lại phải ráng nhận rõ nhiều mục tiêu nên khá lúng túng vụng về… đành xả tiếng cười liên thanh áp đảo đối phương cho lẹ cho nhanh...”
Thật tình tôi rất ngỡ ngàng. Hình ảnh các bạn trên internet không thể nào cho tôi cảm giác đa chiều về mỗi nhân vật:
Chị Du vui tính, có duyên từ Nhật về, cứ tưởng phụ nữ xứ sushi hoàn toàn.
Chị Oanh, trong mạng nhìn có vẻ nhỏ con, ai ngờ cao, khoẻ, thon thả duyên dáng như vận động viên bơi lội - xứng đáng là hình ảnh nữ hải quân VN.
Quang, chàng trẻ tuổi đẹp trai vốn dòng Đà Lạt, có dáng dấp thư sinh, nói năng nhẹ nhàng ở thế giới thật hơn thế giới ảo.
Huy – chàng IT bảo quản mạng quân cảng VN, hiếu khách, chuyện trò tếu lâm.
Riêng cô bạn xinh xắn nickname “Chuột Còi” của Huy thì cứ hỏi tại sao, rồi cuối cùng, bật mí ba bốn tháng nữa sẽ lên xe bông làm buổi ăn trưa thêm nhiều tiếng cười....
Gặp các bạn lần đầu tiên, tôi cảm nghiệm cuộc sống muôn màu, muôn sắc, dù ảo hay thật, dù mạng hay trực diện, cuộc sống thêm niềm vui, cho tôi gặp những con người rất tốt, rất đáng yêu trên trái đất này.
Những ngày ít oi còn lại tại VN, tôi gặp thêm vài người quen đã 5, 6 năm - trong đó có cô thạc sĩ Hoá từ Đan Mạch rất thật thà, mặn mà như vùng đất Kiên Giang, nay lấy chồng sắp sửa có em bé.
Rất nhiều người tôi mong gặp nhưng do điạ dư cách trở không gặp được:
Na-Can / Vợ Thằng Đậu: Người đầu tiên dẫn tôi vào thế giới mạng VN cách đây 7 năm, từ Opera, sang Yahoo360, rồi bò qua..... Na Can vừa lấy chồng và giờ là vợ ông Táo.. Không có Na-Can tôi không gặp được nhiều người dễ thương tại VN như hôm nay.
Nhóm thân hữu Đà Lạt của Na-Can: gồm Tân, Nhi, Tường....đành khất món gỏi đu đủ bờ hồ Xuân Hương, cà phê đen Đà Lạt, chai ba-xi-đế núi rừng của lãng tử đại ca Tường.
Lết-Đê-Tê: Cô bé dí dỏm, chân tình, thường gọi tôi là xư-fu và mỗi lần giận thì làm mặt không nguôi, dù trong lòng đã nguôi từ thưở nào...
Bí Đỏ - cô giáo sư - thạc sĩ chuyên hoá khác từ Đan Mạch. Một nhà khoa khọc gia nhưng lại ẩn mình trong nghệ thuật. Tài ba trong nhiếp ảnh, trang trí, thiết kế mỹ thuật.
Tâm Bảo Hướng - Cô sinh viên trẻ sắp ra trường từ cao nguyên Daklak, góp nhiều năng lực tuổi trẻ vào các chương trình thiện nguyện, dù rất trẻ nhưng có nhiều trãi nghiệm đời lẫn đạo.
…. nhiều người bạn thân thương khác....và tôi tin một ngày sẽ gặp.
Huyền Lam
Mùa xuân 2012 - Hoa Đào vừa chớm nở
No comments:
Post a Comment
Góp ý: