Wednesday, May 30, 2012

Lính nơi nào cũng thiệt thòi

Ngày kia, buổi chiều đi làm về ghé thăm Tod, người bạn Hoa Kỳ  trong tennis club mới quen hai năm nay.  Tod là sĩ quan tác chiến chuyên nghiệp được chuyển đi Iraq, Afghanistan liên miên trong gần 10 năm qua, tuy nhiên trong 2 năm trở lại đây hắn được đóng quân gần nhà...để vợ hắn lên đường đi phục vụ tại Afghan.   Vợ hắn là y tá trong lực lượng trừ bị, hắn quen cô ta trong lúc bị thương điều trị tại Iraq trong thời đầu cuộc chiến.  

Lấy nhau 7 năm, mỗi năm gặp nhau 1, 2 lần, mỗi lần vài tuần, đôi tháng nhưng hai vợ chồng có 3 đứa con trai rất kháu khỉnh.   Dù chồng bận đi hành quân nơi xứ xa, Vợ hắn rất đảm đang vừa đi làm, vừa chăm sóc con chu đáo.   

Một năm trở lại đây hắn làm Mr. mom thay vợ, hắn huấn luyện con rất giỏi như mấy ông lính tí hon.  Dù đứa lớn nhất mới 5 tuổi, đứa nhỏ nhất vừa lên 2 nhưng tự làm được nhiều thứ, nhanh nhẹn ngăn nắp không mè nheo, cà rề như con cái người dân bình thường.   

Buổi sáng cho con ăn, hắn chỉ cần chế sửa ra ly, nướng một đống bánh mì lát để trên bàn là tụi nhỏ có thể tự trét mứt, trét bơ đậu phụng.  Ăn xong, ly dĩa được các con xếp sẵn vào máy rửa chén, khi nào đầy máy thì hắn chỉ có nhiệm vụ bấm nút.

Áo quần dơ các con cũng tự bỏ vào máy.  Bố giặt sấy xong, tụi nhỏ lại tự lựa đem bỏ vào tủ của mình.  Đứa bé  2 tuổi thì được thằng anh lên 5 giúp dùm.  

Tôi hỏI bí quyết gì dạy con hay thế?  

Hắn cười:  - Chẳng có bí quyết gì cả, mệt quá tớ cứ sai tụi nhỏ làm,  dù lúc đầu sẽ làm hư, nhưng rồi từ từ tụi nhỏ biết đó là nhiệm vụ.  Tớ thương con nhưng đâu có thời giờ cù cưa.  Sáng sớm phải chở đi nhà trẻ, rồi vào căn cứ làm việc, chiều đón con về, biết bao là việc... Muốn khỏi stress mà chết hoặc muốn đánh tennis mỗi tuần 1 lần với cậu thì phải thế thôi.

Lúc tôi đến thăm, hắn đang giúp 3 đứa con bôi sơn vào bàn tay để in vào thùng đồ gởi qua Afghan cho mẹ.  Hắn nâng niu từng bàn tay nhỏ bé,nhúng vào sơn,  thỏ thẻ với con:  Bàn tay này mẹ sẽ nhìn, sẽ ôm vào lòng nhiều lần trong một ngày, mỗi lần nhìn mẹ sẽ quên đi bao khó nhọc, sẽ hạnh phúc vô cùng.  

Tôi len lén lấy điện thoại cầm tay chụp vài bô hình.  Khi trở lại nhà, tôi email hắn: Gởi bạn mấy tấm hình, hôm đến thăm tôi rất cảm động, hy vọng vợ bạn sẽ vui khi nhìn những tấm hình này.

Hôm nay gọi điện thoại cho hắn đã gởi hình cho vợ chưa?

- Tớ thích mấy tấm hình cậu chụp lắm, vợ tớ chắc sẽ khóc khi nhìn mấy tấm hình, nhưng tớ chưa gởi, khi nào thùng quà tới tay vợ thì lúc đó tớ sẽ email để cô nàng ngập chìm hạnh phúc mà quên đi bao đau khổ, khốn khó nơi cái xứ bom tự sát nổ tung tơi bời....

Tod và 3 đứa con in bàn tay vào thùng quà

Tod giúp con in tay - mỗi đứa mỗi màu

Những thùg giấy đã in - chờ bỏ quà vào.


Huyền Lam
Ngày lễ Memorial - Hoa Kỳ - 2012

Chợt nhớ đến những người lính hiện đóng quân trên quần đảo Trường Sa, có nhiều nơi vỏn vẹn toà lô cốt vài chục mét vuông, bốn bề biển vây quanh.  Cô đơn, khốn khó từng phút từng giờ, ngày tháng trôi qua....