Có lẽ cảm giác ấy phần nào cũng giống như cảm giác ngày tôi đến Mỹ. Sau tháng đầu niềm vui từ khung cảnh lạ, bận rộn với mớ giấy tờ, luật lệ, tôi nhớ VN da diết. Ngủ nằm mơ cứ thấy mình như đang ở VN, đến khi tỉnh giấc cứ tiếc sao giấc mơ không kéo dài thêm chút xíu. Cảm giác bơ vơ trên xứ lạ quê người làm buốt cả con tim, làm rũ rượi mọi tế bào thân thể. Nhưng rồi năm tháng qua đi, tôi dần dà thích nghi đời sống mới. Tôi có một nhóm bạn thân thích để chơi, có ngôi chùa để tâm linh, có công việc để làm, có cộng đồng VN để tôi góp phần gìn giữ văn hoá Việt. Tuy nhiên tôi cũng như bạn bè cùng trang lứa, khi có ai hỏi: Mai mốt chết ở nơi nào? Chúng tôi hầu như bối rối và không nghĩ rằng nơi ấy là đất khách quê người, dù rằng mỗi năm chúng tôi chứng kiến không biết bao người Việt ra đi nơi chốn ly hương.
Ngày về VN sinh sống, sau vài tháng tràn ngập niềm vui được đi thăm nhiều nơi trên quê hương, được tiệc tùng, tâm giao cùng bà con, bằng hữu, một hôm nào đó, tôi sẽ cảm thấy hụt hẩng, nhớ về bên kia.
Giữa ngày nóng oi bức, tôi sẽ thèm buổi sáng mùa đông, tuyết phủ trắng xoá. Khoát chiếc áo ấm dày, đi lang thang quanh bìa rừng, một chút cô đơn, một chút thanh thoát trong không gian tĩnh mịch, tinh khiết.
Giữa tiếng bóp kèn inh ỏi, tiếng hàng xóm cãi nhau, tôi thèm một mảnh vườn nho nhỏ, chiều chiều hái rau, tưới hoa giữa tiếng chim kêu rộn ràng, và mấy con thỏ nhởn nhơ ăn cỏ.
Tôi sẽ thèm bao điều: Mùa hè đi cắm trại giữa núi rừng hùng vĩ, hay biển lạ ít dấu chân người. Mùa thu lá đỏ, lá vàng đan chéo như bức tranh rực màu. Mùa xuân hoa tulip, hoa anh đào nở rộ tràn đầy sức sống. Tôi sẽ nhớ đến các học trò, các em trong tổ chức Gia Đình Phật Tử ở hải ngoại. Những khuôn mặt ngây thơ sinh đẻ ở nước người, bập bẹ nói tiếng Việt làm tôi yêu, tôi thương vô cùng: Ông nội em, nó hay cho em kẹo. Cái tờ giấy nó té!
Tết đến tôi không biết mình có ấm áp trong không khí tết tại VN, hay tôi nhớ đến đàn em nhỏ bên kia mừng rỡ được mặc chiếc áo dài, áo tứ thân để đi múa Tết cho người Hoa Kỳ thưởng thức giữa tiếng vỗ tay như sấm rền. Riêng tôi chắc sẽ thèm được hò lô tô chêm ít tiếng Mỹ như tôi đã làm hơn 10 năm qua để bà con cười, mua ủng hộ gây qũy cho chùa hoặc làm từ thiện:
Bụng anh hơi bự hơi tròn
Anh mau sit up cho mòn cho xinh ....là con số chín
Trở về cố hương, tôi biết nếu không làm việc gì đó có ý nghĩa, tôi sẽ thấy cuộc sống mình cô đơn, buồn tẻ, mệt mỏi ngay trên đất nước sinh ra mình. Tôi sẽ tìm trại mồ côi hay trung tâm khuyết tật nào đó để chăm sóc các em bất hạnh. Nơi đây sẽ cho tôi niềm hạnh phúc vô biên trong tình nhân loại. Tình thương các em dành cho tôi sẽ giúp tôi có nhiều niềm vui trong cuộc sống mới nơi mái nhà xưa.
Huyền Lam
Cuối Thu - Ngày 8 tháng 11 năm 2010
* Mến về chị Hoàng Mai - người bạn áo lam tình cờ.
No comments:
Post a Comment
Góp ý: